Ngày mai không bao giờ đến
Tác Giả : Lê Huy Trứ | Nguồn: email | Ngày đăng : 2024-09-17 |
Con chỉ cần tâm sự riêng với một mình ta. Ta luôn luôn lắng nghe con với ánh mắt thanh tịnh đầy thông cảm.
Con không cần nói cho thiên hạ biết mà chỉ thì thầm với riêng ta. Ta đang lắng nghe tâm lòng của con cũng như con đang ở trong tâm lòng của ta.
Và nếu con tịnh tâm nhìn vào, con sẽ tức khắc kiến thấy ta. Con không bao giờ cô đơn, lo lắng, sợ hãi giữa biển khổ đau.
*
Con người hình như là động vật duy nhất trên trái đất biết mình sẽ mất mát, sẽ chết nên lo sợ đưa đến đau khổ?
Cái sợ hãi khủng khiếp nhất là chờ đợi sự sợ hãi đến, chứ không phải trông cái sợ hãi đi.
Những sinh vật khác chỉ linh cảm được nguy hiểm để tránh, biết đau đớn nhưng không biết khổ tâm.
Vì không biết mình sẽ chết, không biết mình sẽ già bệnh, không tích lũy bất động sản cho nên những sinh vật này không chấp có cho nên không biết lo âu, khổ sở.
Ngày nào mà chúng ta chưa thấu đáo được cái nguyên nhân hiện sinh làm người của mình thì chúng ta vẫn trầm luân trong luân hồi sinh tử chưa thể giải thoát được cho đến khi giác ngộ. Cái ngày đó bảo đảm sẽ không bao giờ tới với đa số chúng sinh. Tuy nhiên, đời đẹp biết bao nếu ngày mai không bao giờ đến.
Tomorrow Never Comes
Zac Brown Band
I've been climbing my way through the sky
Searching for answers that I'll never find Losing my breath as I fall Learning to fly, letting go of it all Learning to fly, letting go of it all I'm gonna live Like tomorrow never comes There's no end in sight Tonight we black out the sun Better hold on tight Before you know it's gone And live like tomorrow never comes I've been trying to open my eyes Take it all in as the world passes by Getting lost in the twists and the turn Finding these questions inside me still burn Finding these questions inside me still burn I'm gonna live Like tomorrow never comes There's no end in sight Tonight we black out the sun Better hold on tight Before you know it's gone And live like tomorrow never comes I keep… |
Cuối cùng là cho những người đã bước qua đời bạn hay bạn đã suýt nữa đi xuyên qua đời họ, yêu hay hờn, nhớ hay thương, bạn hay thù. Bạn nên luôn luôn cầu cho họ buông tha cho bạn lẫn buông xả chính họ, đừng nên nuối tiếc để vướng bận tâm lòng nhau vì khi mà không có duyên số, nợ nần với nhau thì đối diện cũng bất tương phùng.
Gặp hay không gặp, tái ngộ hay biệt ly cũng vì duyên, chớ nên đau khổ luyến lưu.
Quán thấu sự “vô thường” của nhà Phật giúp chúng ta tùy duyên mà sống nhất là thường khi chúng ta rơi vào nỗi thống khổ, ái ố, tưởng như không thể chịu đựng được nữa thì quán thấu lý vô thường, “qua đi qua đi những cơn mê, cuộc đời này rồi cũng đổi thay,” sẽ giúp chúng ta thăng hoa trí tuệ để can đảm mà đối chiếu với khổ đau, trở ngại một cách tự tại, bình thản, và thanh tịnh.
Sống vô úy không phải là bất úy nhưng mà sống an nhiên tự tại thanh thản với khả úy. Quán khả úy giai không.
Không nên mong ngày mai gặp lại nhau, vì ngày mai đó không bao giờ tới trong kiếp này, mà có tới, nó cũng trôi qua nhanh.
Tất cả đã nhạt nhòa đi rồi. Tất cả có thể sẽ không trở lại trong kiếp sau, đúng như vậy mà mong ước.
Ngày mai tự nó không tới không đi. Ngày mai ngày mốt chỉ đến đi trong tâm tưởng.
-----------
Ý kiến độc giả :
Phần đông chúng ta giống như những thuyền nhân vượt biển trên một chiếc ghe không có tài công, chẳng ai biết cái la bàn là gì và không có khái niệm nào về định hướng nên chúng ta lo lắng bồn chồn vì chẳng biết mình đang đi về đâu, và bao giờ sẽ chết và chết đi rồi sẽ đi về đâu.
Phần đông chúng ta giống như những thuyền nhân vượt biển trên một chiếc ghe không có tài công, chẳng ai biết cái la bàn là gì và không có khái niệm nào về định hướng nên chúng ta lo lắng bồn chồn vì chẳng biết mình đang đi về đâu, và bao giờ sẽ chết và chết đi rồi sẽ đi về đâu.
Trên ghe có một vị cao nhân lâu nay tự xưng là thông thài biết chuyện trên trời dưới dất, đã từng có một khối đệ tử đông đảo. Mọi người trên ghe nhào tới hỏi vị thông thái đó cách lái ghe để mong được đến bến bờ, nhưng ông ấy cứ mãi ấp úng và cuối cùng thú nhận mình chỉ nói lý thuyết do mình tưởng tượng ra thôi chứ không hề biết được thực tế gì vể biển cả và hải hành, rồi ông ấy kết luận: Đời là bể khổ và đầy sóng gió như đại dương và mọi chúng sinh đều là những giọt nước của đại đương, vì thề sớm muộn gì chúng ta sẽ trể về nguồn, sẽ hòa mình với đại dưong này thôi. Lo lắng làm gì, cứ nhắm mắt chờ đọi ngày hòa nhập với dại dương, như vậy chúng ta sẽ làm cho mọi lo lo âu sầu muộn tiêu tán. Cứ bình an và chờ đợi thôi !!
Mọi người thở dài và trước mặt họ vị thầy thông thái đó bổng chốc biến thành loài hư vô.
JB Trường Sơn
----------
Ý kiến đóng góp và bài vở xin gởi đến This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it. - Cám ơn |