ĐẰNG SAU MIỆNG LƯỠI NGƯỜI CỘNG SẢN
Tác giả : JB Nguyễn Hữu Vinh Nguồn: rfavietnam Ngày đăng: 2024-02-01
Nồng ấm, cải thiện?
Những ngày qua, hệ thống truyền thông Việt Nam đưa tin về mối quan hệ giữa Việt Nam – Vatican đã nồng ấm lên sau những chuyến thăm, những cuộc gặp gỡ của Võ Văn Thưởng đến Vatican, rồi đoàn đại biểu Đảng CSVN đến thăm Đức Giáo hoàng Fraccis.
Sau đó, truyền thông Công giáo thông tin một tin vui đến với người công giáo, rằng Võ Văn Thưởng, khi đến chúc mừng Giáng sinh Tòa Giám mục Huế năm 2023. Võ Văn Thưởng cho biết, mới đây, thay mặt Nhà nước Việt Nam, Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng đã ký Thư mời Đức Giáo hoàng Francis sang thăm Việt Nam để chứng kiến sự phát triển về kinh tế-xã hội và đời sống tôn giáo ở Việt Nam.
Tổng Giám mục Giuse Nguyễn Chí Linh cho biết, cộng đồng Công giáo Việt Nam rất vui mừng về thành công quan trọng trong chuyến thăm của Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng đến Vatican, gặp gỡ Giáo hoàng Francis mới đây, mở ra một trang sử mới đầy lạc quan và hứa hẹn trong quan hệ giữa Việt Nam và Vatican. Đồng bào Công giáo Tổng Giáo phận Huế hy vọng một ngày không xa sẽ được đón tiếp Đức Giáo hoàng Francis tại linh địa La Vang.
Những tin tức đó đến với người công giáo Việt Nam tạo nên những sự nồng ấm trong mối quan hệ giữa Việt Nam – Vatican, và qua đó, sự hy vọng được nhen nhóm lên rằng thái độ của nhà cầm quyền Việt Nam đối với người Công giáo sẽ bớt đi những nặng nề và sự đối xử sẽ ít đi sự phân biệt.
Thế rồi, tin vui tiếp theo, là việc nâng cấp Đại diện không thường trú của Tòa Thánh tại Việt Nam lên Đại diện thường trú tại Việt Nam.
Và người ta lại thấp thỏm, người ta lại hy vọng rằng ít nhất, thì Tòa Khâm sứ xưa sẽ được trả lại để Tòa Thánh trở lại sử dụng như cách đây hơn 60 năm về trước.
Lại những tiếng kêu thương
Rất nhiều người, cứ tưởng mọi việc theo logic tốt đẹp vậy mà tiến. mà hy vọng rằng từ đây, khi mà hàng ngũ Giám mục, linh mục Việt Nam không còn là mối e ngại của nhà nước cộng sản, với những lời lẽ nồng ấm, với những mối quan hệ ngày càng thân tình, thì tình hình sẽ có nhiều thay đổi tốt đẹp hơn trong mối quan hệ giữa hai bên, ít nhất thì cũng không có những vụ việc trắng trợn, tàn bạo của nhà nước bạo lực và sự thể hiện thái độ phân biệt, kỳ thị đối với người công giáo công khai như trước.
Nhưng, có lẽ nhiều người đã hy vọng hơi sớm về điều này.
Trước hết, cái hy vọng của người công giáo Việt Nam đã lên tiếng rất nhiều về việc nhà cầm quyền Việt Nam để mọi chuyện tốt đẹp hơn, sẽ trả lại Tòa Khâm sứ để Tòa Thánh sử dụng như trước đây, chưa thấy đâu thì nhận được tin rằng Đại diện thường trú sẽ thường trú ở… Khách sạn.
Và những ngày qua, khi mà Phạm Minh Chính đang hò hét “Xây dựng người Hà Nội tiêu biểu cho văn hóa, phẩm giá người Việt” thì giữa Hà Nội lại vang lên tiếng kêu thương của các nữ tu Dòng Phaolo tại Hà Nội kêu cứu vì bị cướp đất, vẫn lại những thủ đoạn bẩn thỉu ngày trước.
Bản tin về Dòng Thánh Phaolo tại Hà Nội gây xúc động lòng người về một chuyện không mới: Các Nữ tu của Dòng Nữ tu Thánh Phaolo kêu cứu bởi nạn nhà cầm quyền lại giở bài: Cướp đất. Bản Tin từ Dòng Chúa Cứu Thế cho biết như sau:
“Đêm qua Thứ Sáu, 26/01/2024 chúng tôi nhận được lời kêu cứu từ Dòng Thánh Phaolô Hà Nội cho biết, đêm qua một số người đã đưa người, máy móc hàn sắt thép thi công trên khu vực đất số 5A-5B, Quang Trung vốn thuộc Nhà Dòng.
Trong khu đất sắt thép được dựng lên với những bàn ghế, biển bán hàng ăn uống, cafe.
Trong thời tiết mưa rét sáng nay 27/01/2024, quý soeurs đã ra khu đất phản đối những người đang thi công trên khu đất này, yêu cầu trả lại nguyên trạng trên khu đất. Một số người không rõ tên tuổi đã nói những lời tục tữu, chửi bới quý soeurs.
Xin chị em liên đới với quý soeurs và cầu nguyện cho quý soeurs trong việc bảo vệ tài sản của hội Dòng”.
Dòng Phaolo và các nữ tu, nạn nhân trực tiếp
Dòng Thánh Phao Lô thành Chatres tại có mặt tại Việt Nam từ năm 1860. Riêng tại Hà Nội, năm 1883 đã có cộng đòan đầu tiên của Dòng Thánh Phaolo Hà Nội. Như vậy là cho đến nay, Dòng Thánh Phaolo Hà Nội đã có 133 năm có mặt xây dựng và trưởng thành ở đây, gấp đôi số tuổi của nhà nước Cộng sản tại Việt Nam tại miền Bắc và gấp ba lần chế độ Cộng sản trong cả nước.
Cơ sở của Dòng Thánh Phaolo Hà Nội đã được bỏ tiền ra mua từ những năm 1883 là rất rộng lớn nhằm phục vụ người dân. Cơ sở Dòng được xác định bởi 3 mặt đường: Rollaandes, Jaureguiberry, Carreau. Ngày này tương ứng là Đường Hai Bà Trưng, Quang Trung và Lý Thường Kiệt.
Tài sản và đất đai của Dòng Thánh Phaolo Hà Nội được cấp bằng khoán điền thổ số 494, tờ 94, cuốn số 3, tại Hồ sơ Điền thổ Hà Nội – Đồng Khánh ngày 23/9/1949.
Thế rồi những người Cộng sản cướp được chính quyền và tiến hành “bảo hộ” tài sản của tôn giáo theo cách của họ.
Ngay sau khi về đến Hà Nội tháng 10/1954, chỉ hơn hai tháng sau, ngày 31/12/1954 chính phủ Hồ Chí Minh đã tiến hành cho Viện Vi trùng học Việt Nam đến thuê một ngôi nhà của Dòng có trả tiền trong thời hạn 2 năm.
Văn bản ký kết giữa hai bên với giấy trắng, mực đen hẳn hoi và đóng dấu cẩn thận bằng cả tiếng Việt và tiếng Pháp.
Kể từ đây, con sói đã bắt đầu thò được một chân vào nhà dòng.
Hết thời hạn 2 năm, Viện Vi trùng học Việt Nam không cần thêm ý kiến nào mà cứ vậy sử dụng mà cũng chẳng trả tiền thuê nhà.
Thế rồi con cáo vào chiếm cả cái hang cách ngang nhiên. Hẳn nhiên đằng sau nó là cả hệ thống chính trị, chính quyền với chủ trương không khoan nhượng với tôn giáo.
Cho đến nay, hầu hết tài sản của Dòng Thánh Phaolo tại Hà Nội đã bị cướp trắng tại các cơ sở như Bệnh viện Xanh Paul, Bệnh viện Mắt Hà Nội, Bệnh viên Việt Nam – Cuba và nhiều cơ sở khác như tại Hàng Bột… tất cả đều bị thuê rồi cướp, bị chiếm đoạt trắng trợn.
Hiện nay, nhà dòng tại Khu vực Hai Bà Trưng – Quang Trung – Lý thường kiệt chỉ còn một ngôi nhà thờ ngày đó chưa bị cướp, bị phá và đất đai nhà cửa bị cướp đến tận hàng lang nhà thờ. Khu vực sống của các nữ tu bị co hẹp thành một nơi hết sức chật chội và tăm tối.
Gần đây, ngoài những cơ sở trước đây đã cướp trước đây, nhà cầm quyền Hà Nội đã chia chác, bán một số khu đất mà các nữ tu đang sử dụng, cấp sổ đỏ cho cá nhân. Và những tư nhân này đã thay mặt chính quyền để đối đầu với các nữ tu tại đây.
Các nữ tu chân yếu tay mềm đã nhiều lần đệ đơn kêu cứu, thậm chí đã phải xuống đường tuần hành để kêu gọi sự hiệp thông đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải trả lại đất đai cướp chiếm của họ.
Cướp, căn bệnh - đặc tính riêng của người Cộng sản.
“Cướp” – một từ đã trở thành quen thuộc, trở thành một thứ ngôn ngữ đồng hành của người Cộng sản tại Việt Nam.
Nếu như trước đây, ngay sau khi cướp chính quyền vào tay mình 1945, những người Cộng sản đã phát động toàn quốc cuộc cướp tập thể bằng cái gọi là “Cải cách ruộng đất”. Cuộc cướp tập thể này đã đưa xã hội Việt Nam ngàn năm văn hiến vào một thời kỳ mới: Thời kỳ sử dụng bạo lực làm cơ sở giải quyết mâu thuẫn xã hội và “cướp, tịch thu” trở thành “chính sách nhà nước”.
Tiếp theo những kết quả mà người cộng sản đạt được qua những cuộc cướp chính quyền, cướp ruộng đất mang cái tên mỹ miều là “Cải cách ruộng đất” là các chính sách cướp khác với những cái tên như “Cải tạo tư bản tư doanh”, cải tạo công thương nghiệp, “đánh tư sản mại bản” ở miền Nam… và đủ mọi hình thức cướp khác, thì việc cướp đất đai của người dân đã trở nên “Quốc sách” và thực hiện khắp mọi nơi từ Nam đến Bắc, từ miền xuôi đến miền ngược, từ đô thị đến nông thôn, và tạo ra hàng triệu dân oan đủ mọi tầng lớp, từ nông dân đến công an, từ chiến sĩ đến tu sĩ…
Trong quá trình hình thành và phát triển gắn liền với hành động “Cướp” đó, nhà cầm quyền CSVN đã triệt để thi hành chính sách cướp song song với việc tiêu diệt, đàn áp tôn giáo khốc liệt nhất trong quá trình lịch sử dân tộc. Quá trình đó, được tiến hành theo những giai đoạn mà người Cộng sản hô hào rằng: “Tiến hành đồng thời song song 3 cuộc Cách mạng” để tiến thẳng lên Chủ nghĩa Xã hội.
Trong những giai đoạn cuồng loạn và say máu ấy, người cộng sản đã thực hiện một chính sách tàn bạo và nham hiểm đối với các tôn giáo, đặc biệt là công giáo bằng những biện pháp từ trắng trợn đến tinh vi.
Đây là cuộc “cách mạng” mang đẫm tính cách rừng rú và cưỡng bức, dối trá bởi bên ngoài, ngay từ bản Hiến pháp đầu tiên, nhà cầm quyền CSVN tuyên bố “Người dân được tự do tôn giáo và tự do tín ngưỡng”, những tài sản của các tôn giáo được nhà nước bảo hộ.
Thế nhưng, trên thực tế, các tôn giáo ngay từ những ngày đầu bị đánh phá tơi bời nhằm xóa trắng phần tâm linh của người dân, chỉ mục đích là biến họ thành đàn cừu ngoan ngoãn đi theo Đảng mà tụng niệm cái gọi là “Chủ nghĩa Mác – Lenin” lấy bạo lực làm đầu.
Song song với chiến dịch phá bỏ đền chùa, tiêu diệt Phật giáo thì nhà cầm quyền Việt Nam thực hiện một chính sách khá tinh vi và tàn bạo đối với người công giáo Việt Nam. Bởi Giáo hội Công giáo Việt Nam, đến thời kỳ Cộng sản nắm quyền, đã trải qua nhiều biến cố lịch sử đau thương, bị bách hại hết sức điêu linh dưới thời phong kiến. Do vậy sức phản kháng và tính tổ chức của Giáo hội Công giáo rất chặt chẽ vào khá mạnh mẽ.
Tuy nhiên, dù mạnh mẽ đến đâu, thì dưới họng súng của người Cộng sản, hàng loạt nhà thờ vẫn bị phá hoại, đất đai bị chiếm cướp trắng trợn. Các tu viện, chủng viện đào tạo các chức sắc tôn giáo bị đóng cửa.
Điều rất hài hước là qua một quá trình mấy chục năm nhà nước luôn kêu gào “bảo hộ quyền tự do tôn giáo cũng như tài sản hợp pháp của tôn giáo” thì cho đến hiện nay, những thập niên đầu của thế kỷ 21, giáo hội Công giáo Việt Nam vẫn còn bị cướp chiếm, mượn không trả, chia chác… 2.500 cơ sở tôn giáo của mình.
Những hành động đê tiện và bẩn thỉu: Bộ mặt chính quyền Hà Nội
Chính quyền Hà Nội đã trả lời đòi hỏi chính đáng của các nữ tu Dòng Phalo nhiều lần bằng cách đe dọa, bạo lực, bất chấp và đặc biệt là họ đã cho một số đàn ông bặm trợn, đầu gấu đến đe dọa không được thì thực hiện “chính sách mới của đảng”: Cởi quần trước mặt các nữ tu.
Người ta đã thấy nhiều hành động bẩn thỉu của nhà cầm quyền Hà Nội đối với nhân dân và đặc biệt là các tôn giáo bị cướp đất đai và đàn áp. Nhưng việc nhà cầm quyền Hà Nội thò bộ mặt thật của mình ra trước các nữ tu theo cách đó, quả là gớm guốc, bẩn thỉu, tanh tưởi đến rợn người.
Điều đó thể hiện câu nói của Nguyễn Mạnh Hùng: Bộ trưởng Thông tin kiêm Phó ban Tuyên giáo rằng: “Việt Nam chúng ta làm được những điều mà thế giới không làm được”.
Quả thật, bộ mặt một chính quyền được xuất hiện theo cách mấy thằng đàn ông cởi quần khoe ra trước các nữ tu quả là biện pháp độc đáo nhất thế giới.
Và những chứng cứ hiển nhiên, những yêu cầu rõ ràng đó của các nữ tu Dòng Phaolo tại Hà Nội, đã bị bỏ ngoài tai. Nhiều người đã tỏ ra rất ngạc nhiên tại sao khi mà Việt Nam đang ra sức mở rộng các cơ sở Chùa chiền, cấp hàng ngàn ha đất đại xây đại chùa, hết chỗ nọ đến Học viện chỗ kia cho Phật giáo, mà nhà cầm quyền lại hẹp hòi làm ngược lại khi cướp chiếm các cơ sở nhỏ bé của các Nữ Tu tại đây?
Nguyên nhân?
Lý giải vấn đề rất khó hiểu này, cần phải nhìn lại bản chất của chính sách nhà nước về tôn giáo vốn vẫn không thay đổi.
Bởi chỉ riêng vấn đề tôn giáo, thử xem những ngôi chùa được cấp hàng trăm, hàng ngàn ha đất xây mới hoành tráng, hàng loạt các Học viện, các cơ sở của Phật Giáo được xây mới, được phục dựng, được nâng cấp, được mở rộng… thì đã thấy rằng nó hoàn toàn trái ngược với 2.500 cơ sở Công giáo đang bị cướp đoạt.
Nhiều trường học, nhiều bệnh viện lớn, những cơ sở như Bệnh viện Lao phổi trung ương, Bệnh viện Saint Paull, Bệnh viện Đống Đa, Bệnh viện Mắt Hà Nội, Bệnh viện Việt Nam – Cuba, Báo Hà Nội mới… đều là tài sản của Giáo hội Công giáo. Chỉ riêng tại Hà Nội, con số này vẫn là hơn 150 cơ sở của Giáo hội Công giáo.
Và nay thì lại mảnh đất đã cướp gần hết của Dòng Thánh Phaolo của các nữ tu tại Hà Nội.
Điều đơn giản, là bởi Giáo Hội Công giáo chưa hoàn toàn Quốc doanh hóa được như Giáo hội Phật giáo mậu dịch kia.
Phải chăng, đây cũng là cách mà Hà Nội đang thực hiện để “làm ấm lên quan hệ với Giáo hội Công giáo” khi Võ Văn Thưởng vừa mới sang mời Đức Giáo Hoàng Francis sang thăm Việt Nam sau khi nâng cấp “Đại diện Tòa Thánh”. Còn trong Giáo hội Việt Nam thì nhiều nơi đang hân hoan, hồ hởi trước những hành động “thiện chí” của đảng mà bỏ quên các nữ tu nhỏ bé này.
Xin thưa, cái gọi là nồng ấm, là nâng cấp quan hệ, là thiện chí, vẫn là đầu môi, chót lưỡi của người Cộng sản vốn xưa nay nói một đường làm một nẻo mà thôi.
Và điều này càng khẳng định rằng: Đây là một chương đen tối nhất trong lịch sử Giáo hội Công giáo Việt Nam nói riêng và lịch sử đất nước, dân tộc Việt Nam dưới thời kỳ đen tối nhất: Thời kỳ Cộng sản.
Ngày 29.01.2024
J.B Nguyễn Hữu Vinh
----------