In bài này
Diễn Đàn Độc Giả
 

 

Cười ra nước mắt!
Tác giả : Đoàn Bảo Châu Nguồn: Báo Tiếng Dân Ngày đăng: 2023-07-14


Nhìn lũ hút máu dân lúc dân đang cạn kiệt sức sống, đúng lúc cần sự giúp đỡ đùm bọc nhất trong vụ Việt Á và Chuyến Bay Giải Cứu, các bạn nghĩ gì, cảm thấy gì?
Người trong hệ thống có thể sẽ uốn éo câu chữ mà cho rằng ở đâu mà chẳng có tham nhũng. Nhưng đợt dịch cả thế giới phải chịu vừa qua, có quốc gia nào mà cán bộ trong chính quyền lại tranh thủ hút máu, ăn thịt cơ thể Dân vốn đang ốm yếu một cách tàn nhẫn, bất nhân, đầy lưu manh, man rợ, cạn tình người như vậy không?
Trong bài này, tôi sẽ không viết bằng văn phong ưa thích là châm biếm, chế giễu lũ cán bộ mặc áo sọc nữa, bởi nhiều dư luận viên (DLV) sẽ tranh thủ bảo tôi là “thế lực thù địch”.
Tôi muốn nhìn sâu và bản chất vấn đề.
Lý do tại sao các cán bộ áo sọc, hay sẽ mặc áo sọc ấy khốn nạn và đốn mạt đến vậy là bởi mặt bằng đạo đức của các cán bộ trong bộ máy quá thấp.
Đa phần họ không có lý tưởng phục vụ đất nước, họ chỉ ăn học và vươn lên để kiếm lợi cho bản thân. Chính vì vậy mà khi cả núi tiền chồng chồng lớp lớp xuất hiện trước mặt, máu tham của họ nổi lên và họ quên mất điều cơ bản của văn hoá Việt Nam là “lá lành đùm lá rách”, “một con ngựa đau, cả tàu bỏ máng”.
Với tư cách là một người dân, tôi thấy hiện thực cán bộ thật vô vọng, thật cay đắng và vô cùng đáng lo ngại. Lũ cán bộ áo sọc đứng trước toà kia chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.


Ở Việt Nam hiện dang quảng cáo rầm rộ các kiẻu áo sọc tù dành cho cán bộ với giá rẻ 95.000 đ - Nguồn Bee Cost
Tưởng tượng xem, với lòng tham như thế, với sự táng tận lương tâm như thế vào trong những hoàn cảnh thuận lợi cho sự ăn đớp kín đáo thì bao nhiêu người dân sẽ bị “ăn thịt”“hút máu”?
Hôm nay tôi thấy Huệ Như đưa clip một gia đình ở Hà Nội đang kêu gào vì bị mất nhà bởi một số kẻ giả mạo số liệu. Những đứa trẻ cầm biểu ngữ kêu oan, tố cáo sự việc. Tôi không bàn tới đúng sai của sự việc nhưng tôi tin họ có cơ sở và cũng bởi tôi không tin ở đạo đức cán bộ thời nay.
Với tình trạng đạo đức cán bộ như vậy thì liệu bao dân oan mất đất ở các tỉnh có đáng được chúng ta quan tâm, cảm thông và xót xa thay cho họ không?
Ta là dân, ta thích thú gì với lũ cán bộ áo sọc phải đứng trước vành móng ngựa kia cơ chứ?



Bởi một điều rằng, chúng chẳng qua là những đồng chí không may bị lộ mà thôi. Vậy các “đồng chí chưa lộ, mãi không bị lộ” thì sẽ còn gây bao tội ác nữa? Bao dân oan sẽ rơi vào cảnh khốn cùng nữa?
Đừng chụp mũ tôi là phản động với thế lực thù địch, tôi chỉ nêu ra một lo lắng có cơ sở mà thôi. Chính các vị, những người nằm trong hệ thống mới cần xấu hổ và suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Chúng ta tạo ra một xã hội quá xấu xí cho con cháu của mình. Rồi đây chúng sẽ phải ngụp lặn trong bầu không khí ô nhiễm, bẩn thỉu, một xã hội mà lương tâm con người bị rẻ rúng, tiếng nói trung thực bị vùi dập, quyền lực áp chế, đè bẹp công lý, tâm hồn con người sẽ bị tha hoá, bị nơm nớp lo sợ khi phải sống đúng thực là con người.
Tiền bạc là phù du, đến rồi đi, cuộc đời cũng vậy nhưng nhân phẩm của các vị nếu có mới có thể ngẩng mặt dạy con cái mình được.
Tôi sợ rằng cả khu rừng tưởng là xanh kia, thực ra toàn là củi dự bị, cây xanh tưởng là xanh nhưng gỗ mục ruỗng, năm trước còn phơi phới đứng trên sân khấu nhận bằng khen, huân chương lao động, năm sau hưởng cảnh cơm tù áo số, rồi ngậm ngùi vì kiểu “tự diễn biến” quái gở của mình.
Cáo trạng của VKS có nói tội các đồng chí ấy nặng, khiến các thế lực thù địch nói xấu chính quyền. Xin thưa, chẳng có thế lực thù địch nào tô vẽ xấu xa thêm cái gì cả đâu. Phản ánh đúng, nói đúng sự việc thì câu chữ đã đủ ngập ngụa bẩn thỉu, đang ghê tởm rồi.
Các vị hãy ngẫm đi, khẩu hiệu do dân, vì dân làm được đến đâu. Bao nhiêu người chết oan trong vụ dịch? Ở đây tôi không phủ định sạch trơn, tôi biết ơn bao cán bộ y tế đã vô cùng vất vả chống dịch nhưng tôi cũng tức giận bởi cái phương cách chống dịch phản khoa học, thô bạo, duy ý chí và lợi dụng để kiếm lợi.
Một xã hội có trở nên tốt đẹp hay không, cũng giống như một cơ thể có khoẻ mạnh được hay không là nhờ ở việc nhìn thẳng vào yếu kém, nhìn được vi trùng là loại gì, dùng thuốc gì.
Đừng đổ tội cho thế lực nào nói xấu, bôi nhọ các vị. Sự việc thật sự đáng kinh tởm và đáng lo ngại. Những tiếng nói trung thực, thẳng thắn thực ra là đóng góp rất tốt cho xã hội. Nếu thiếu những tiếng nói ấy, cả xã hội sẽ chìm đắm trong một mớ bùng nhùng nhơn nhớt của giả dối và bất lương.
Người dân có thể cười nhưng nước mắt của họ đắng ngắt và âm thầm chảy bên trong đấy.
Đoàn Bảo Châu
----------